Nguyễn Lương Tuấn

Bến Đò Doi






Tôi nhớ bến đò Doi
Đường Ôn Như Hầu dẫn ra nghĩa địa
Hai bên đường nhà ít lưa thưa
Chị em mình rẻ vào thăm mẹ
Quần dính cỏ may có chị gỡ dùm
Tôi nhớ bến đò Doi
Chiếc đò ngang cô độc lạnh lùng
Như người lái
chờ mãi khách quá lâu
Chỉ vài ba người cũng chèo thuyền chuyển bến
Tôi nhớ bến đò Doi
Từ bên ni ngó qua bên nớ
Không quá xa, chỉ một tầm nhìn
Mà mắt tôi vẫn thường bắt gặp
Thấy bóng dì bên mấy vạc môn
Tôi nhớ bến đò Doi
Ký ức ngút ngàn hơn nửa thế kỷ
Người chị thân yêu tóc xõa trâm cài
Cùng đi với tôi
Thăm mẹ rồi qua dì
Ôi! Tôi nhớ bến đò Doi
Thương quá mhững tháng ngày bình yên êm ả
Không bao giờ còn có được người ơi!

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 6 năm 2022

Bình luận về Bài thơ "Bến Đò Doi"